Tôi rất sợ con gái khi họ kiên quyết vứt bỏ mọi thứ, đặc biệt là lúc dứt khoát rời tay kẻ đã khiến họ tổn thương. Ném quá khứ xuống hố sâu. Và dằn nức nở bằng cái nhếch môi khinh bỉ. Con gái lúc đó, thực sự đáng sợ đến đau lòng!
Con gái lúc bị bỏ rơi, có thể khóc lóc quằn quại, dày vò bản thân. Nhưng một khi đã nguôi, thì tuyệt nhiên họ bước ra những ngày đã qua với đôi mắt ráo hoảnh. Con gái lúc bị phản bội, có thể hận thù đối phương đến muốn giày xéo tâm can. Nhưng khi đã ngưng, thì người kia rốt cục cũng chỉ là một kẻ qua đường trót làm họ ngã. Nhức nhối đó, ê chề đó. Nhưng đứng dậy, phủi tay, cả hai chỉ còn là người lạ giữa đời.
Đừng trách họ vô tâm với quá khứ, cũng đừng buộc tội họ vô ý với người thương. Vì con gái là thế, chỉ đến khi đau quá, họ mới nghĩ đến việc phải sống cho chính bản thân!
Với tôi, trên đời này không có con gái yếu đuối, chỉ là họ chưa mạnh mẽ mà thôi. Lúc bước ra từ những tổn thương, cũng là khi họ tích cóp cho mình thêm trưởng thành để kiên cường hơn giữa muôn vàn những lần lạc – mất.
Khi chỗ dựa mất đi, họ sẽ biết cách đứng lên để độc lập sống. Một cuộc sống tự trân quý, và thương mình đến thiết tha. Dù trước đó, đã có những lúc đau đớn đến ngạt tim, những khi quặn lòng đến nghẹt thở, thì một khi đã muốn rũ sạch, thì đám ký ức đó chỉ còn là những xăm. Nằm yên đấy. Nhưng chẳng còn đau.
Con gái, thi thoảng, có thể sẽ mù quáng yêu đương. Bỏ quên mình, để chạy theo những điều huyễn hoặc. Yêu người ta, đến không màng mạng sống. Tin những lời dối trá, dù nó là nhát cắt nhói đến tận tim.
Con gái, sẽ không thiếu những lúc trao mình nhầm nơi. Thứ tha, cho những người không biết hối lỗi. Nhưng đến khi rớt xuống hố sâu, vẫy vùng cùng khổ đau và nước mắt. Lý trí mới thức giấc, tỉnh táo mới quay về. Họ, sẽ trút bỏ những yếu đuối và mỏng manh, để làm người mạnh mẽ. Những điều xưa cũ đó, sẽ chẳng thêm lần nào nữa, khiến họ đau thêm!
Sau này có con gái, nhất định tôi sẽ nói với con: “Mẹ ngày xưa, đã từng có những ngày lãng quên tuổi trẻ, bất chấp chính mình để làm rơi rớt không ít thanh xuân. Mẹ ngày xưa, muốn mình đẹp, nhưng không đủ tự tin. Muốn được yêu, nhưng ích kỷ vẫn còn, bản lĩnh mài rèn chưa đủ. Mẹ ngày đó, phí nỗi buồn nên tự làm mình khổ. Mẹ ngày đó, nghĩ quá nhiều, nên trong đầu chỉ độc một mớ lý thuyết chưa thông. Nhưng thật may, mẹ kịp cúi xuống và nhặt những năm tháng ấy lên. Chỉ vì mẹ biết, con gái ấy mà, sinh ra là để người ta yêu thương, chiều chuộng, chứ không phải, để day dứt, vò võ với những thứ không đâu".
Theo Trí Thức Trẻ